Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2015

Mưu sinh lăn lộn - phần 1

2006, năm ấy hắn 24 tuổi, sức trai phơi phới. Sau khi cầm tấm bằng cao đẳng ngành tin học của một trường Sư phạm tỉnh lẻ hắn lân la đi tìm kiếm công ăn việc làm. Nhưng cuộc sống không như những gì hắn được học ở trường. Lúc hắn chọn ngành tin ấy là vì lúc đó ngành này mới phát triển ở ta chừng dăm năm nên tiềm năng công việc nhiều lắm, là hắn nghĩ vậy. Quả thật lúc đó nhà nào có được cái máy vi tính là kinh khủng lắm rồi, như kiểu cả làng mới có cái tivi ngày Tây Du Ký mới chiếu lần đầu ấy. Đi tắt đón đầu tiếp cận công nghệ trước để áp dụng tiên phong quả là đầu óc hắn cũng tính toán ghê lắm đây, đúng là không phải dạng vừa rồi... Cái trường hắn theo học 3 năm, có được 2 cái phòng máy tính, máy thì cũng lởm lắm - ấy là khi có tí vốn về công nghệ hắn mới nhận ra điều đó, chứ mỗi buổi lên lớp chỉ tập tọe mấy dòng lệnh Comman DOS với Pascal thì thấy máy chạy phăm phăm là chỉ mỗi suy nghĩ máy ngon, enter phát nào chạy phát đó. Đầu óc hắn có vẻ cũng thông, mấy cái dạng công nghệ này t...

Sự hào phóng của đại gia

Tại nhà tắm hơi, một trong số những chiếc điện thoại di động để ở hành lang đổ chuông, đầu dây bên kia nũng nịu: - Anh yêu, em đang ở trung tâm thương mại, cho em mua áo lông chồn nhé, 50.000 đôla thôi? - Không vấn đề gì. - Anh đáng yêu quá, thế nhẫn kim cương giá 120.000 đôla, ý anh thế nào? - Đối với anh, đó là chuyện nhỏ. - Ôi! Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em. Hay là chúng ta sẽ đặt dấu chấm cho nó bằng một chiếc Mercedes tuyệt đẹp không mui, kiểu mới nhất, giá 500.000 đôla? - Kiểu xe này khá đấy! - Tuyệt vời! Cám ơn 'thần đèn' của em. Người phụ nữ cúp máy. Người đàn ông cau mày xem lại chiếc điện thoại, đoạn giơ nó lên và hỏi: 'Điện thoại này của ai đây?'. (Sưu tầm)